Jeon Wonwoo sống một cuộc đời như một Pinocchio không được phép nói dối, hay nói đúng hơn là không được phép nói lên sự thật lòng mình. Từ thuở bé, anh đã luôn tuân theo kịch bản được viết sẵn bởi người khác. Bảy tuổi, anh học piano không phải vì đam mê mà vì bố thích. Lớn hơn một chút, anh vào trường chuyên của tỉnh dù chỉ muốn học trường làng gần nhà để chiều nào cũng có bạn đi bộ về. Mười bảy tuổi, anh cảm thấy mình như một con robot được lập trình sẵn, miệng luôn vâng dạ nhưng trong lòng gào thét “KHÔNG! CON KHÔNG THÍCH NHƯ THẾ ĐÂU!”. Mọi lựa chọn, mọi con đường đều đã được định sẵn, và Wonwoo, vốn dĩ chưa bao giờ dám đòi hỏi bất cứ điều gì cho riêng mình, cứ thế trôi theo dòng chảy.

Cuộc đời anh tiếp tục với quyết định du học Scotland, một lần nữa không phải do anh chọn. Bố mẹ và họ hàng vẫy tay tiễn anh đi, ánh mắt chất chứa kỳ vọng nặng trĩu. Chỉ có Bohyuk, đứa em trai của anh, gửi một tin nhắn ngắn ngủi trước giờ bay, như một lời nhắc nhở xót xa: “Đừng khóc, nhớ gọi cho em.” Wonwoo đã khóc cạn nước mắt suốt chuyến bay dài, mang theo nỗi cô đơn và cảm giác lạc lõng đến một đất nước xa lạ.

Tại ký túc xá dành cho du học sinh châu Á, anh được xếp chung phòng với năm người khác. Wonwoo muốn chọn căn phòng trong cùng, gần nhà tắm nhất – một sở thích đơn giản đến mức người khác thường chẳng bận tâm. Nhưng như mọi khi, anh lại nhường nhịn, đứng ngơ ngác giữa phòng khách cho đến khi một cậu trai khác bước ra từ căn phòng anh mong muốn, chủ động đề nghị đổi phòng.

“Anh không thích nó à?” Cậu trai hỏi, đôi mắt đen láy và nốt ruồi duyên bên má trái khiến Wonwoo bỗng chốc quên đi sự dè dặt thường ngày. Đó là lần thứ hai trong đời anh được ai đó cho phép nhận điều mình thích mà không phải đấu tranh. Cậu trai tên Kim Mingyu, sinh viên khoa Kỹ thuật Công nghệ, hiền lành và có phần ngây ngô. Mingyu cười khì, nói rằng cậu chưa dọn đồ nên đổi cũng được. Wonwoo, trong khoảnh khắc đó, chỉ thấy mình như được mở ra một cánh cửa nhỏ dẫn đến thế giới của những lựa chọn.

Mingyu trở thành người bạn thân thiết đầu tiên của Wonwoo ở đây. Cậu nấu ăn ngon như đầu bếp, món nào cũng đậm chất Hàn Quốc, khiến Wonwoo vơi đi nỗi nhớ nhà. Mingyu thân thiện, hay bắt chuyện, và đặc biệt thích skinship. Cậu hồn nhiên khoác vai, bá cổ bạn bè, và thường xuyên dựa vào Wonwoo mỗi khi xem phim. Ban đầu, Wonwoo có phần ngượng ngùng, nhưng dần dần, anh nhận ra mình thích cái hơi ấm, cái cảm giác được là điều gì đó cần thiết cho Mingyu, dù chỉ như một “cái gối bằng xương bằng thịt”. Hơi ấm của Mingyu hấp dẫn đến lạ, nó khiến Wonwoo nhận ra có lẽ từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ được ai truyền cho hơi ấm chân thành như thế. Anh thích mùi nước xả vải, mùi kem cạo râu, mùi sốt cà chua Mingyu nấu, thích cả những buổi sáng thức dậy trên sofa, khi Mingyu ôm anh từ phía sau, hơi thở phả vào gáy nóng bỏng. Tất cả những điều nhỏ nhặt đó trở thành điểm sáng trong cuộc đời vốn dĩ tẻ nhạt của Wonwoo.

Một người nghệ sĩ đường phố chơi guitar dưới trời tuyết rơi trắng xóa, đèn Giáng sinh lung linh phản chiếu trên mặt đường ẩm ướt, tượng trưng cho những cảm xúc cô đơn và khao khát tình yêu thầm kín trong câu chuyện pinocchio trong tủ quần áo bl.Một người nghệ sĩ đường phố chơi guitar dưới trời tuyết rơi trắng xóa, đèn Giáng sinh lung linh phản chiếu trên mặt đường ẩm ướt, tượng trưng cho những cảm xúc cô đơn và khao khát tình yêu thầm kín trong câu chuyện pinocchio trong tủ quần áo bl.

Mùa đông ở Scotland lạnh đến tê tái, nhưng có Mingyu bên cạnh, Wonwoo lại cảm thấy ấm lòng. Một lần, anh nhận được một túi sưởi sạc điện từ Mingyu. Cậu nói thấy anh dễ bị lạnh nên mua tặng, và Wonwoo ngớ người, không hiểu tại sao cậu lại tự nhiên tặng quà cho anh. Anh đã quen với việc không ai quan tâm đến những điều nhỏ nhặt anh cần, chứ đừng nói đến việc chủ động trao tặng. Mingyu, nhìn Wonwoo ngơ ngác, chỉ nhăn mặt một chút rồi bỏ đi, có lẽ thất vọng vì sự thụ động và khó hiểu của Wonwoo.

Mọi thứ trở nên phức tạp khi Katherine, một người bạn học cùng lớp, thổ lộ tình cảm với Mingyu và nhờ Wonwoo làm “ông mai”. Ánh mắt háo hức của Katherine, sự tự tin của cô, đối lập hoàn toàn với bản tính nhút nhát và khép kín của Wonwoo. Anh biết những ánh mắt ngưỡng mộ Mingyu mỗi khi cậu đi ngang qua, biết hào quang ấm áp tỏa ra từ cậu khiến ai cũng muốn sưởi ấm ké. Wonwoo khao khát giữ Mingyu cho riêng mình, như chú mèo hoang anh từng muốn nuôi, như đứa em Bohyuk anh muốn bảo vệ khỏi sự áp đặt. Nhưng như mọi khi, anh lại sợ, sợ làm phật lòng người khác, sợ bị nói là kẻ cướp đoạt. Pinocchio trong tủ quần áo BL của anh lại phải tiếp tục giữ im lặng, để cái mũi dối trá của mình không dài thêm.

Katherine liên tục kể cho Wonwoo nghe về những buổi gặp gỡ tình cờ với Mingyu, những lần cậu mua giúp cô lon coca, những buổi xem bóng đá trên sân trường. Wonwoo lắng nghe, biết mình hiểu về Mingyu nhiều hơn bất cứ ai: nốt ruồi bên má trái của cậu chạm vào có cảm giác gì, bàn tay cậu ấm áp thế nào, cậu thích dùng nước hoa gì, ghét ăn đậu cô ve đến mức nào. Nhưng anh tự hỏi, nói ra thì được gì? Liệu Mingyu có đáp lại tình cảm của một người ít biểu lộ cảm xúc, luôn nhường nhịn như anh không, hay chỉ xem anh như một người anh tốt?

Vào một ngày tuyết rơi trắng xóa, hai ngày trước Giáng Sinh, Mingyu bất ngờ hỏi Wonwoo rằng anh có muốn ở nhà cày game cùng cậu không. Trái tim Wonwoo đập loạn xạ, niềm vui sướng chợt bùng lên. Anh đã tính toán cả việc chơi game gì, nấu gì ăn, đổi quà gì với Mingyu. Nhưng rồi, anh nhớ đến Katherine, và Pinocchio trong anh lại trỗi dậy.

“Anh có hẹn mất rồi,” Wonwoo nói dối, cố gắng trưng ra bộ mặt tội lỗi nhất, “chuyện chơi game đó anh nói mà anh cũng quên mất tiêu.” Anh còn khuyên Mingyu nên đi chơi với Katherine, vì “Giáng Sinh mà, ở nhà làm gì.” Nụ cười trên mặt Mingyu hơi gượng, nhưng Wonwoo nghĩ đó chỉ là tưởng tượng. Cậu cười tươi, nói “Ok vậy em đi chơi nhé, chị Kate mới rủ em,” rồi quay lưng đi. Wonwoo nằm vật xuống giường, cảm giác hụt hẫng y như ngày xưa, khi anh phải nhường cho người khác những thứ mình thèm muốn đến điên lên được. Pinocchio trong tủ quần áo BL của anh lại một lần nữa tự nhốt mình lại.

Tối đó, khi Mingyu về đến ký túc xá, cậu tìm thấy Wonwoo ngồi co ro một mình trên chiếc ghế đá cạnh cây thông Noel. Tay anh ôm chặt túi sưởi đã nguội lạnh từ lâu, mắt đỏ hoe và mũi sụt sịt. Anh đã ăn hết gói socola tẩm rượu mà Jun mua nhầm, và có lẽ đã say.

“Túi sưởi hết ấm rồi,” Wonwoo thều thào, nước mắt lăn dài. Mingyu đau lòng, ngồi xuống trước mặt anh, dịu dàng xoa tay anh. “Hết ấm thì em sạc lại cho, đừng khóc.” Mingyu nhận ra anh đã ngồi đây rất lâu.

Trong phòng, Mingyu cố gắng tìm hiểu lý do Wonwoo nói dối và tự mình chịu đựng. “Tại sao anh làm vậy? Anh không đi chơi mắc gì không ở nhà chơi game với em? Mắc gì anh để em đi chơi xong anh ở nhà khóc?”

Wonwoo vẫn khăng khăng chối cãi, rồi cuối cùng cũng nói ra lý do thật: “Vì Kate thích em… anh nên bảo vậy để em đi chơi với Kate… nó thích em vậy còn gì, đợi bao lâu mới có cơ hội đi chơi với em.”

Mingyu tức giận, thất vọng tột cùng. “Vậy là anh thích em đi chơi với Kate hơn là ở nhà chơi với anh? Cho nên mới giả vờ bịa ra cái cớ gì đấy để em đi cho rồi? Anh đừng có nói anh lại nhường? Em có phải là một món đồ đâu mà hai người mang ra nhường nhau kiểu thế? Em cũng có quyền lựa chọn cái em thích chứ?” Cậu gào lên, sự thật phũ phàng về Pinocchio trong tủ quần áo BL của Wonwoo đã lộ ra, nhưng lại khiến Mingyu cảm thấy tổn thương.

“Anh muốn em ở nhà chơi với anh thật mà,” Wonwoo đột nhiên ngắt lời, giọng khàn đặc, “anh thậm chí còn nghĩ xem mình sẽ chơi game gì, xem phim gì. Anh còn tính luôn cả việc nấu cái gì ăn… Anh muốn ở nhà xem tivi rồi đổi quà với em, xem em tặng anh cái gì, em có thích quà anh tặng không.”

Sự thật đã được nói ra, dù ngập ngừng. Mingyu hít một hơi thật sâu, hiểu rằng đã đến lúc kết thúc trò chơi ú tim này. Cậu quỳ xuống trước mặt Wonwoo, lau đi giọt nước mắt trên gò má anh.

“Anh nói đi,” Mingyu dịu dàng thúc giục, “anh phải nói em mới biết được anh muốn gì.”

“Anh có thích em với chị Kate thành một cặp không?”
“… Không.”
“Anh có muốn em ở nhà chơi game với anh không?”
“Muốn.”
“Sau này anh sẽ lại tác hợp em với người khác chỉ vì họ là bạn anh như vậy nữa à?”
“Không.”
“Tốt,” Mingyu nói, rồi hỏi câu cuối cùng, câu mà anh đã đợi từ lâu, câu mà Pinocchio trong tủ quần áo BL của Wonwoo phải tự mình nói ra. “Anh có thích em không?”

Wonwoo run rẩy nắm chặt ống tay áo Mingyu, đôi mắt ngấn nước nhìn cậu, như thể sợ cậu sẽ bỏ đi. “Anh… có thích em.”

Bốn từ đơn giản, nhưng Mingyu cảm thấy như Wonwoo đã phải dùng hết dũng khí của mấy chục năm cuộc đời để thốt lên. Cậu mỉm cười, cúi xuống hôn anh, cảm nhận đôi môi lạnh ngắt. “Ngốc như thế thì đúng là Jeon Wonwoo rồi.”

“Em cũng thích anh, thích nhiều lắm,” Mingyu thì thầm, hôn rải đều lên mặt anh. “Thích anh nhất, mỗi ngày đều muốn ở bên cạnh anh, chơi với anh, nấu cơm cho anh, tối ôm anh ngủ, sáng cùng anh đi học, nhắn tin với anh, gọi điện cho anh, chọn áo quần khăn tất cho anh, cùng anh chơi game, cùng anh học bài, nghe anh kể chuyện, nhìn anh cười, hôn anh, thương yêu anh…”

Pinocchio trong tủ quần áo BL cuối cùng đã được giải thoát.

Một năm sau, mọi thứ đã thay đổi. Wonwoo và Mingyu không còn là những du học sinh ngại ngùng. Họ đã là một cặp đôi, với những lời yêu thương được nói ra mỗi ngày. Cuộc gọi buổi sáng của Katherine mời tiệc Giáng Sinh dành cho các cặp đôi, với lời dặn dò “phải là người yêu nhau thật sự đó nha!”, chỉ khiến Wonwoo cười khẩy. Giữa cái lạnh của Scotland, Wonwoo không còn là chú Pinocchio cô đơn trong tủ quần áo cảm xúc của mình. Anh đã tìm thấy “ngôi nhà” của mình trong vòng tay Mingyu.

Dưới những bông tuyết bay bay trên con phố tấp nập, Wonwoo và Mingyu đứng cạnh nhau, lắng nghe người nghệ sĩ đường phố hát một bản tình ca Giáng Sinh buồn. Mingyu thì thầm: “Năm ngoái, em cũng ở đây, đi với Katherine, chẳng thấy vui vẻ gì. Lúc đó tâm trí em cứ tự hỏi không biết anh đang ở đâu, anh đi với ai, anh đang làm gì, anh có vui không.”

Wonwoo nắm chặt tay Mingyu. “Bây giờ thì sao?”

Mingyu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh như chứa đựng cả thế giới. “Bây giờ thì em biết cả thế giới của anh chỉ xoay quanh mỗi em rồi.” Rồi cậu cúi xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn ấm áp. Giữa trời tuyết lạnh, Wonwoo cuối cùng cũng cảm thấy mình thuộc về, không còn lạc lõng hay cô đơn nữa. Anh đã tìm thấy sự thật, và sự thật đó đã giải phóng Pinocchio trong anh.

🎁 Ưu đãi hot hôm nay
×
Voucher Icon